Wap giải trí, tải Game ứng dụng miễn phí

Thủ Thuật Tán Gái Dễ Ợt

• lượt xem:
• Ngày đăng: 2015-11-04 - 14:00

i đau đớn ở lần đầu tiên, nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu đích thực, rằng trên đời này sẽ có một người con gái yêu tôi không vì chiếc xe, không vì cái kính. Giờ, để chắc ăn và đỡ mất thời gian, thì trước khi hẹn gặp một cô mới, tôi thường nói luôn là tôi đi xe số và đeo kính cận. Mười cô, sau khi nghe tôi nói câu đó, thì có tới bảy cô lấy lý do là bận, hai cô bảo rằng phải đi xin dấu trên quận, một cô chả nói gì, cứ thế im ỉm rồi lặn…
Trong lúc sự thất vọng và chán chường gần như đã tới mức cùng cực thì thật may mắn, người con gái tôi chờ đợi đã xuất hiện. Sau khi nghe tôi nói rằng tôi đi xe số và đeo kính cận thì cô gái ấy tỏ ra khá bực bội và tức giận:
– Anh nói vậy là xúc phạm em đấy! Em muốn làm bạn với anh là vì thấy anh tốt bụng, hiền lành, chứ đâu phải vì cái xe SH hay vì cặp kính mắt hàng hiệu đâu!
Tôi mừng muốn rơi nước mắt khi đọc được những lời em viết. Quả thật, em là một cô gái rất đặc biệt, không giống như bất kì một cô gái nào mà tôi đã từng quen biết. Em giản dị, dễ gần, vô tư, hồn nhiên, thân thiện. Nhìn thấy quả kính cận của tôi, em khen kính dày và nặng; ngồi trên con Wave ghẻ của tôi, em khen máy nổ to và nhiều khói. Tôi vui lắm, vui vì em không coi thường cái xe, không dè bỉu cái kính, vui vì em cho tôi hiểu rằng, em thích tôi vì chính bản thân tôi chứ không vì những gì phù phiếm, xa xôi.
Nhưng tôi vẫn muốn thử lòng em thêm một chút, vậy là đang đi, tôi cho xe chạy chậm lại, rồi giả vờ là xe chết máy, phải dắt bộ. Tôi thực sự muốn xem thái độ của em ra sao, liệu em có giống như cô gái trước, giả vờ nghe điện thoại, rồi đi tụt lại đằng sau, rồi lặn mất tăm không kịp chào nhau?
Và đúng là em đã không làm tôi thất vọng: em luôn đi sát bên tôi, trò chuyện líu lo giúp tôi quên đi mệt nhọc; em còn nhiệt tình đẩy xe cho tôi mỗi khi tới đoạn lên dốc hoặc qua những chỗ gồ ghề đá hộc. Tôi thấy trên trán, trên má, và trên sống mũi thanh thanh của em lăn tăn những giọt mồ hôi long lanh. Thứ mà tôi cũng đã từng thấy ở những cô gái trước đó, nhưng chỉ là khi ở trên giường, chứ còn ở trên đường, thì chỉ với em tôi mới thấy.
Biết em đi bộ và đẩy xe giúp tôi rất mệt nên tôi mời em vào quán café uống nước, nghỉ chân. Nhưng em lắc đầu nguầy nguậy, rồi nhỏ nhẹ phân trần:
– Vào mấy quán sang trọng ấy làm gì cho tốn tiền hả anh? Mình ra chỗ vỉa hè kia uống nước mía là được rồi!
Ôi trời ơi! Sao em lại đáng yêu và tuyệt vời đến thế?! Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp em, và chắc chắn một điều rằng, tôi sẽ làm tất cả để giữ em lại bên mình, để không vuột mất em, để em không tuột khỏi tay mình.
Đang rít nước mía ngon lành, chợt tôi giật nảy mình hốt hoảng khi thấy đầu ngón chân cái của em đang bị thương, rướm máu. Máu chảy thành vệt, loang cả xuống bàn chân em thon nhỏ, xinh xinh.
– Trời ơi! Chân em làm sao thế hả?
– Không sao đâu anh! Chắc vừa rồi đẩy xe, em không để ý nên vấp phải mảnh kính thôi!
– Ngồi yên đó! Đợi anh!
Dứt lời, tôi đứng vụt dậy rồi chạy bộ băng qua đường, lao về phía hiệu thuốc ở chỗ ngã tư cuối phố để mua bông băng và dung dịch sát trùng. Chưa một cô gái nào bị thương mà khiến tôi xót xa đến thế, xót xa giống như máu đang chảy ra từ chính bàn chân tôi, từ chính con tim tôi vậy.
Cầm túi bông băng và thuốc trên tay, tôi lại hùng hục chạy về chỗ quán nước mía. Nhưng rồi tôi khựng lại và ngơ ngác. Cái bàn mà tôi và em vừa ngồi đây, hai cốc nước mía uống dở vẫn còn đây, nhưng không thấy em đâu, và cũng không thấy cái xe Wave ghẻ của tôi đâu, chỉ thấy một mẩu giấy viết vội để lại trên bàn:
“Anh à! Xin lỗi anh vì đã lấy chiếc xe của anh! Em cũng đã định không lấy, vì cái xe ấy nát quá, bán đi chắc cũng chỉ được hai ba triệu bạc, mang tiếng ra! Nhưng tại em đang bí tiền quá nên đành lấy tạm! Em sẽ bán xe và mang tiền đi phang lô. Nếu trúng, em sẽ gửi trả lại tiền gốc cho anh, còn nếu không thấy em trả lại thì tức là em đã tạch lô. Anh chịu khó đi bộ về nhé! Nếu có vấp mảnh kiếng mà chảy máu chân thì cứ lấy chỗ thuốc và bông băng đó mà dùng anh ạ!
P/s: Em trả tiền nước mía rồi! Anh đừng trả nữa nhé! Cái thằng chủ quán đó mất dạy lắm, dù em trả rồi nhưng nếu anh trả nữa thì nó vẫn lấy đấy! Nhiều lần rồi, nên em biết mà!”

1[2]