Wap giải trí, tải Game ứng dụng miễn phí

Truyện Ninja Truyền Kỳ Phần 2 Siêu Siêu Hấp Dẫn

• lượt xem:
• Ngày đăng: 2015-11-05 - 03:00

c cá,đã thế còn bị cảm lạnh nữa...hừ,con bé đáng ghét tao bắt được mày thì mày chết mất xác con ạ. Về bị ông mắng cho trận vì tội về muộn với nghịch dại để bị ốm,tôi cũng chẳng dám giải thích chả nhẽ bảo nhìn gái tắm bị nó đánh... Ông bảo vì tôi mà ông lỡ mất đi chiến trường vì bận nấu cơm,tại bình thường toàn tôi nấu... À chắc các bác chưa biết mụ Team đã cải chính quy tà,à lộn cải tà quy chính mở công ty sản xuất game online chuyên hút máu gamer xuyên ngày đêm. Sợ thật !
Vì bị cảm nên tối nay không đột nhập khu vực cấm được,càng nghĩ càng cay con bé đó...
Sáng hôm sau,tôi hơi mệt nên dậy hơi muộn chả kịp ăn uống gì phóng thẳng tới trường,ông bảo ông mải ăn thủ lĩnh nên quên gọi tôi dậy...nhọ chưa từng thấy.....

Chap 3
Tôi tức tốc phóng tới trường với tốc độ nhanh nhất có thể... Rầm ! Tôi đâm phải cái gì đó ngã lăn quay ra đất. Tôi đứng dậy phủi quần áo rồi nhìn xem mình vừa đâm phải thứ gì... Oh,1 đứa con gái các bác ơi. Nó lườm tôi rồi tương ngay 1 câu :
- Đồ biến thái !
Rồi phóng vào trường...tôi ngơ ngác đứng nhìn chả hiểu tại sao chỉ đâm vào nó thôi mà lại nói thế,thôi kệ con ngộ đó đi,tôi cũng vào trường. Vừa đi qua cổng,thầy phó hiệu trưởng vẫy lại :
- Em tên gì ?
- Ongame.
Thầy xem quyển sách gì đó rồi nói :
- Vậy em vào phòng số 7 nhé. Đó là lớp của em.
Tôi lập tức phóng ngay tới phòng 7 rồi nghiêng người phanh cháy đôi tông huyền thoại và ngã oạch ra đất cực kỳ đẹp mắt... Trong lớp ồ lên rồi ha hả cười với nhau như lũ động kinh. Tôi đứng dậy xin phép cô chủ nhiệm vào lớp. Có vẻ như cả lớp tới đủ rồi còn thiếu mỗi tôi nên chỉ còn 1 chỗ trống. Đó là ở bàn cuối cùng. Tôi đi tới đó ngồi xuống thì gặp ngay con bé vừa rồi,đúng là oan gia ngõ hẹp. Chắc là 2 đứa đi muộn nhất nên còn đúng cái bàn này. Cô bảo học sinh ổn định để phát đồng phục. Mỗi đứa được 3 bộ để thay ra thay vào.
Buổi sáng học lý thuyết,chiều thực hành. Hôm nay cô dạy chúng tôi về Phi tiêu và cách sử dụng. Tôi vì đang còn mệt nên cô nói cứ như ru ngủ vậy,mắt cứ lờ đờ chỉ nghe được mấy câu :
- Phi tiêu là loại vũ khí thông dụng của Game ninja,nó có đặc điểm là nhỏ,nhẹ,dễ dàng mang theo và sử dụng nhưng độ sát thương không cao,tuy nhiên còn có loại phi tiêu cỡ lớn có thể....
Tôi chỉ nghe được thế rồi ngủ lúc nào không biết. Đang ngủ sướng thì bị gõ phát vào đầu,tôi cáu ngủ quát :
- Đứa nào đấy ??
Ngẩng mặt lên thấy cô đang đứng trước mặt tôi :
- Cậu giỏi nhỉ,đã đi học muộn còn ngủ gật,lại dám to tiếng với giáo viên. Gan quá nhỉ ?
- Ơ thưa cô em tại hôm qua em bị ốm nên hôm nay còn mệt.
- Lý do hay đấy,chiều nay thực hành cậu làm không tốt thì chết với tôi !
Cô đi lên,tôi quay sang thấy con bé kia sướng cười khúc khích,như con ngộ... Buổi học trôi qua nhanh chóng,tôi xách cặp ra về. Đang đi thì thấy 2 con bé cùng lớp đang bàn tán :
- Mày thấy thằng đó thế nào ?
- Đầu tóc bù xù,quần áo xộc xệch bẩn thỉu cho tao cũng không thèm...
Ơ mấy con điên nó đang nói xấu mình à ?? Tuy cáu thì cáu đấy nhưng thôi kệ. Chả quan tâm. Tôi lếch thếch trở về nhà thì...3 cái xác Game ninja đang nằm rải rác trong sân,tôi lao vào nhà thì thấy 7 cái xác Game ninja nữa...toàn những Game ninja cao cấp. Ông nội đang tựa lưng vào tường thở từng hơi khó nhọc,tôi vội chạy tới :
- Ông ! Ông có sao không ?
- Ông...chắc ông sắp chết rồi...ông muốn nhờ cháu hoàn thành tâm nguyện của ông...
- Hic...ông cứ nói đi......

Chap4
- Thứ nhất...ông muốn cháu điều tra về trường học cháu mới vào học,nó không đơn giản như vẻ bề ngoài...đằng sau nó là cả một âm mưu...
- Vâng..cháu sẽ cố...
- Thứ 2...ta muốn cháu phải chuyển chỗ ở ngay...chúng ta đã bị lộ...cháu biết ngôi nhà gỗ rất lớn ở cách trường học 1 quãng chứ,đó chính là nhà cũ của ta,trong đó có đủ tiền để cháu sống dư dả cả đời. Đừng hỏi tại sao ta có nhiều tiền vậy sau này cháu sẽ biết...đây là chìa khóa nhà và sơ đồ đường hầm bí mật trong nhà...
- Thảo nào ông chả làm gì mà vẫn có tiền nạp game như vậy Biểu tượng cảm xúc squint .
- Thứ 3...ta muốn cháu giữ chiếc điện thoại này...khi thật cần thiết hãy mở đoạn ghi âm của ta ra,đó là điều ta muốn nói với cháu. Hứa với ta,khi nào thật cần thiết mới được mở...
- Vâng..cháu hứa...
- Thứ 4...cháu hãy giúp ta...cày acc level 99,99% của lên 100...đó là nick tâm huyết của ta...trang bị max +16 rồi nên cháu không cần đập nữa..lên level 100 giúp ta là được rồi...
- Cháu làm được...
- Thế thì tốt...ta có thể yên tâm ra đi rồi...
Ông nội từ từ nhắm mắt,tôi gần khóc nhưng trước kia ông đã từng nói :
- Đàn ông con trai không được phép rơi lệ.
Tôi buồn bã chôn cất ông cẩn thận rồi nhìn ngôi nhà lần cuối...ngôi nhà tôi đã gắn bó 15 năm với biết bao kỷ niệm vui buồn của 2 ông cháu...nước mắt chực tuôn ra nhưng nhớ lời ông,tôi xách cặp bước tới trường thật nhanh...
Dường như cảnh ven đường cũng đồng cảm với tôi,hàng cây ủ rũ,im ắng lạ thường..tôi khẽ thở dài. Ông Nguyễn Du nói không sai : "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"...
Tôi bước vào sân,cảnh học sinh nhộn nhịp vui đùa cũng chẳng làm tôi thấy vui... Tôi như 1 cái bóng lướt nhanh qua tất cả bước vào

1[2]3