XtGem Forum catalog

Wap giải trí, tải Game ứng dụng miễn phí

Thủ Thuật Tán Gái Dễ Ợt

• lượt xem:
• Ngày đăng: 2015-11-04 - 14:00

Dạo này lên mạng, lên phây, toàn thấy các thanh niên FA suốt ngày kêu là tán gái khó lắm, kiếm gấu khó lắm! Tôi thấy việc này là rất không nên. Anh không tán được gái, không kiếm được gấu chứng tỏ đẳng cấp của anh thấp, năng lực của anh hạn hẹp, trình độ của anh ít ỏi, và tài năng của anh kém cỏi. Mà các cụ có câu: “Đẹp tốt moi ra, xấu xa nhét vào”. Cái việc FA với không tán được gái nó xấu hổ bỏ xừ chứ hay ho gì đâu mà các anh cứ thích kêu gào? Hơn nữa, việc kêu gào, than vãn ấy sẽ khiến cho thế hệ đàn em chúng ta, các thanh niên mới lớn, những kẻ sắp chập chững bước vào yêu, những kẻ đang mơ mộng có được một tình yêu đích thực, tìm được một người yêu lý tưởng sẽ cảm thấy lo lắng, hoang mang, bi quan và mất niềm tin ghê gớm!
Mà các anh ấy thấy khó, chứ tôi thì thấy rằng tán gái bây giờ dễ ợt: chỉ cần có SH và kính Rayban là được. Các anh ấy tán gái mà cứ đi cái xe số cà tàng, kính thì cũng Rayban, nhưng mua của mấy chị bán hàng rong lang thang, 20k một chiếc, 30k một đôi, như thế thì nói thật là đến cave nhiều khi nó còn ngại chả muốn ngồi lên xe của các anh chứ nói gì là mấy em nữ sinh sành điệu, ngon lành?
Có SH và cái kính Rayban, tôi tán gái rất nhàn! Chỉ cần đeo kính ấy, cưỡi xe ấy lượn lờ ở mấy cổng trường cấp ba thì một ngày ít nhất cũng phải tán được vài ba em. Rồi tôi phải bố trí thời gian đan xen để có thể cùng lúc yêu chiều được hết các em ấy. Sau một vài tuần, khi tình yêu đã nhạt dần, khi tin nhắn chia tay được gửi đi đồng loạt, tôi lại đeo kính, vác xe ra cổng trường, tiếp tục tuyển sinh đợt mới.
Hôm ấy, đang ngồi quán café, thấy em gái bàn đối diện xinh quá, tôi liền lân la làm quen, xin số điện thoại. Thế nhưng em này khá kiêu, ăn nói theo kiểu trịch thượng, khinh khỉnh, và số điện thoại thì dứt khoát không cho. Tôi quê quá, lủi thủi về bàn, gặm nhấm thứ cảm giác thất bại bẽ bàng nhưng cũng khá lạ lẫm này. Lúc em ấy đứng dậy đi về, tôi cũng đứng dậy theo và nhanh chóng chạy ra chỗ con SH của mình, đeo kính Rayban lên rồi nổ máy, rú ga ầm ĩ. Và qua thứ ánh sáng xanh đen huyền diệu của chiếc kính Rayban sành điệu, tôi thấy em gái xinh đẹp ấy, tự lúc nào, đã đừng bên tôi dịu dàng, đưa cho tôi một mẩu giấy, giọng nhẹ nhàng:
– Số điện thoại của em đây! Em đợi tin nhắn của anh đấy!
Vậy mới biết, SH và Rayban có sức mạnh khủng khiếp tới mức nào!
Nhưng có lẽ vì thế mà tôi thấy tình yêu với mấy cô ấy cứ hao hao giống nhau, và đều nhàn nhạt như nước ao. Cô nào thì cũng chỉ lên bar, lên sàn nhảy, lên siêu thị, lên shop, lên trung tâm mua sắm, và tất nhiên, là lên giường, chấm hết! Ở đời, cái gì đến từ trái tim, đến từ tấm lòng chân thành thì mới kéo dài, mới bền lâu mãi mãi, còn thứ mà mua được bằng tiền thì thường là đều có hạn sử dụng cả. Và cái tình yêu của tôi với mấy em ấy cũng thế, cũng mua bằng tiền, nên cũng có hạn sử dụng. Và hạn sử dụng thường rất ngắn, chỉ được khoảng một tuần, cùng lắm là nửa tháng. Và khi đã hết hạn thì phải chia tay, phải vứt cái tình yêu ấy vào thùng rác thôi.
Chán ngấy với kiểu tình yêu vật chất ấy, tôi quyết tâm đi tìm tình yêu đích thực cho mình. Mà muốn tìm được cô gái yêu tôi thật sự thì tôi phải tháo cái kính Rayban ra, để con SH ở nhà, mượn con Wave ghẻ của chú ba rồi đeo cái kính lão của bà già. Hi vọng là những thứ này sẽ giúp tôi tìm được một người con gái yêu tôi không vì tiền bạc.
Thế nhưng cái hi vọng đó đã bị dội một bô nước lạnh, bởi khi nhìn thấy bộ dạng quê kệch của tôi, thấy cái xe cũ kỹ, cái kính lỗi thời, gương mặt em gái xinh tươi mà tôi mới quen, mới lần đầu hò hẹn, đã hiện lên những lo lắng, hoang mang, thêm cả chút ngỡ ngàng:
– Sao anh lại đi xe số và đeo kính cận? SH và Rayban của anh đâu?
– Anh làm gì có SH với Rayban!
– Em thấy trên phây của anh đăng toàn ảnh anh ngồi SH, mắt đeo Rayban mà?
– À, là của thằng bạn! Anh mượn nó để chụp rồi up lên cho oách thôi mà!
– Nhưng em thấy anh ngồi SH và đeo Rayban đẹp hơn là đi Wave ghẻ và đeo loại kính rẻ tiền này đấy! Anh đổi xe, đổi kính đi!
– Anh làm gì có tiền? Hôm nay đi chơi với em còn phải mượn tiền để đổ xăng đấy! Giờ mình ra Bờ Hồ đi dạo cho mát em nhé!
Nói rồi, tôi leo lên con Wave ghẻ, nổ máy sẵn sàng. Nhưng em thì vẫn cứ lừng khừng, vẻ ngập ngừng…
– Lên xe nhanh đi em! – Tôi giục.
– Dạ thôi! Em đang bị cái mụn ở đít, không ngồi xe được!
– Sao em không nói sớm? Nếu em nói sớm thì anh sẽ để xe máy ở nhà, đi bộ qua đón em. Đỡ phải vay tiền mua xăng.
– Tại em tưởng anh đi SH. Nếu anh đi SH thì không sao, vì yên xe SH mềm, ngồi không đau!
Vậy là chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải xuống xe lụi cụi dắt bộ, em lủi thủi đi sau. Rồi em lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, lấy cớ đi chậm dần, chậm dần, khiến khoảng cách giữa tôi với em ngày càng xa. Nhìn thế này, sẽ chẳng ai nghĩ là em đang đi cùng với tôi cả, bởi em giống như một tiểu thư điệu đà, quý phái, lụa là, còn tôi là thằng xe ôm, thằng đồng nát, thằng bả gà. Vì thế mà em cứ xa dần, xa dần, và rồi biến mất, tôi gọi thì điện thoại em tắt…
Dù thất bạ

[1]2